Alleluia, alleluia! - Ta là sự sáng thế gian, ai theo ta sẽ đuơc ánh sáng ban sự sống. - Alleluias

Con vẫn là con của Mẹ

Thứ ba - 12/05/2020 11:56
Con vẫn là con của Mẹ
Con vẫn là con của Mẹ

Lúc này, con mong mẹ có thể tha thứ cho chính mình và tiếp tục cuộc hành trình trên chốn dương gian. Dù thế nào, con vẫn là con của mẹ.

Nhân dịp ngày của mẹ, con muốn ngỏ đồi lời tâm sự. Con ở đang một nơi rất xa xôi mà mẹ cũng không thể hình dung hay tưởng tượng tới. Mẹ có nhớ con không? Ước gì con còn sót lại một cái tên, hay một khuôn mặt nào đó, xấu xí cũng được, để mẹ có thể dễ nhớ về con hơn. Nhưng điều ấy không thể xảy ra vì con đã ra đi trước khi được cất tiếng khóc chào đời. Ở nơi này, con vẫn nhớ về mẹ nhiều lắm. Lòng con chất chứa bao lời oán trách giận hờn, nhưng cũng đầy ắp nỗi xót xa thương cảm.

Con trách mẹ rất nhiều vì đã ruồng bỏ con, con oán mẹ không ít vì đã đành hi sinh giọt máu của mình. Mẹ đã đánh đổi một thứ gì đó quan trọng trên đời này hơn là con. Thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mẹ: một cuộc tình thơ dại, vài lời đồn tiếng chê, ê chề trong danh dự, một cuộc sống thử “hên sui”, cái dư cái thừa của một cuộc ăn chơi du ngoạn, một tai nạn chẳng ai mong, rong ruổi bao phen vì miếng cơm manh áo ở đời, một lời dụ dỗ thân quen, mon men trong đường tội ác, nỗi sợ hát bài ca “bôi tro trát trấu” vào mặt mẹ cha, thả mình trong tay bọn gian ác…Vô tình con trở thành một kẻ tội đồ trong cuộc đời mẹ, là sự lầm lỡ của mẹ, là thứ gì đó đời chẳng mong người chẳng muốn, là hệ quả đau lòng của một cuộc tình đằm chìm trọn trong vẻ ngây dại thời non trẻ, là kết quả đau thương của một cuộc gặp đời chướng tai người gai mắt…Là gì thế mẹ? Mẹ đã cướp đi tiếng khóc đầu đời của con. Mẹ đã lấy mất những hơi thở non nớt của một đứa nhỏ. Mẹ giật lấy những tia nắng của cuộc đời, bầu không khí trên cõi dương gian của nó. Con trách mẹ vì không có chút cơ hội nào hưởng những gì mình xứng đáng. Con giận mẹ vì trên đời này nhiều thứ đối với mẹ còn quý giá hơn con. Mẹ đã ruồng bỏ con thật rồi!

Dù trách mẹ, oán mẹ đó, nhưng con thương mẹ nhiều nhiều lắm. Kể từ ngày có con, mẹ vui mừng khôn xiết nhưng lòng mẹ bị siết chặt bởi âu lo lấp ló ngay bên. Liệu có nên giữ lại đứa trẻ này? Suy nghĩ ấy cứ lơ lửng trong đầu mẹ không thôi. Những ngày tháng ấy có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời mẹ. Theo thời gian, những rủi roi to nhỏ ngày càng lớn dần trong lòng mẹ cùng với sự phát triển không ngừng của con trong cái dạ ấy. Mọi áp lực cứ trực chờ gõ cửa căn phòng tâm hồn mẹ bất cứ lúc nào. Chúng nào đâu để tâm mẹ an lòng mẹ bình. Thời gian ấy, có quá nhiều thứ bủa vây cõi lòng tan nát của mẹ: cha con, ông bà ngoại, cô dì chú bác, bạn bè gần xa, hàng xóm láng giềng…Mọi thứ xung quanh đã vắt kiệt sức lực của mẹ. Thời gian ấy, có lẽ con đã khiến đôi mắt đen huyền lung linh ấy luôn đẫm lệ, làm đôi má hồng ngày nào dần nhạt phai, khiến khuôn mặt rạng ngời trước đây chất đầy âu lo sợ hãi. Thời gian ấy, lòng mẹ quặn từng cơn theo từng nhịp hơi thở, dạ mẹ bồn chồn chẳng yên với đủ gánh đủ ách nặng nề vây quanh. Thời gian ấy, mẹ đã lỡ bỏ con trong ê chề hãi sợ.

Sau cái ngày định mệnh ấy của cuộc đời con, mẹ vẫn tiếp tục cuộc sống của mình nhưng đầy những dày vò khổ đau. Dù ở một nơi xa xôi vô tận, nhưng mẹ cứ ngỡ con ở đâu đó ngay bên. Thở phào nhẹ nhõm trong nỗi ân hận vô ngần, lòng mẹ đầy thấp thỏm âu lo, tâm mẹ đầy tiếc nuối nhớ thương. Giá mà… Những dòng lệ cứ tiếp tục lăn trên đôi gò má hốc hác ấy, nó chất đầy luyến tiếc xót xa. Mẹ rất cần lời tha thứ trong cõi lòng đầy ứ trống vắng, nhớ thương. Mẹ cũng đã làm nhiều thứ, hi sinh đủ điều để chuộc lại lầm lỗi của cái tôi “cao lớn” gây ra. Mẹ đã tìm đủ mọi cách kiếm đủ mọi đường để tâm sự với con, san sẻ cõi lòng, cho vơi nỗi sợ, cho cạn niềm đau. Con hiểu mẹ chẳng thể yên lòng, nhưng mẹ hãy yên tâm vì Thiên Chúa đã tha thứ cho mẹ rồi.

Trước kia, con rất mong một lần làm người để có thể lau khô dòng lệ trên đôi gò má ốm hóp ấy, có thể hiểu những khó khăn kia, có thể an ủi và yêu mẹ thật nhiều. Nhưng định mệnh đã không cho phép con thực hiện ước mơ nhỏ nhoi của mình. Giờ đây, con mong mẹ có thể nhận ra tình yêu dư tràn của Chúa và sự tha thứ vô biên của Người dành cho mẹ. Lúc này, con mong mẹ có thể tha thứ cho chính mình và tiếp tục cuộc hành trình trên chốn dương gian. Dù thế nào, con vẫn là con của mẹ.

Lyeur Nguyễn (dongten.net)

 

Nguồn tin: gplongxuyen.org

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây