Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 17 Thường niên năm C (28/7/2019) - Tình phụ tử trong cầu nguyện
Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!
Trong đoạn Tin Mừng Chúa nhật hôm nay (Lc 11, 1-13) Thánh Luca thuật lại việc Chúa Giêsu dạy các môn đệ “Kinh lạy Cha”. Các môn đệ đã biết cầu nguyện theo công thức truyền thống Do Thái, nhưng các ông ước ao có thể sống đời cầu nguyện có “chất lượng” như Chúa Giêsu. Các môn đệ nhận thấy cầu nguyện là một chiều kích thiết yếu trong đời sống của Thầy. Thực tế, mọi hành động quan trọng của Thầy đều được đưa vào trong những giờ cầu nguyện. Hơn nữa các ông còn bị lôi cuốn cách thức Chúa cầu nguyện. Họ thấy Chúa cầu nguyện không như các vị thầy khác, nhưng lời cầu nguyện của Ngài là sự liên kết mật thiết với Cha. Vì thế các ông muốn được tham dự vào những giây phút kết hợp với Thiên Chúa để được nếm hưởng trọn vẹn sự ngọt ngào của nó.
Tính mới của cầu nguyện Kitô giáo
Như thế, một ngày kia, ở một nơi thanh vắng các môn đệ đợi Chúa cầu nguyện xong liền tiến tới hỏi Chúa: “Lạy Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện”. Trả lời câu hỏi của các ông, Chúa không đưa ra một định nghĩa trừu tượng về cầu nguyện, cũng không dạy kỹ thuật để cầu nguyện có hiệu quả và để “đạt được” một điều gì đó. Trái lại, Chúa mời gọi các ông trải nghiệm việc cầu nguyện, đặt mình liên lạc trực tiếp với Chúa Cha, khơi dậy trong họ một khát khao về mối tương quan cá nhân với Cha. Đây là tính mới của cầu nguyện Kitô giáo”! Cầu nguyện là cuộc đối thoại giữa hai người yêu nhau, cuộc đối thoại dựa trên sự tin tưởng, được nâng đỡ từ việc lắng nghe và mở lòng cho việc dấn thân.
Tình phụ tử trong cầu nguyện
Bởi thế, khi trao cho các môn đệ “Kinh Lạy Cha”, đó là trao ban một món quà quý giá mà Thầy Chí Thánh để lại cho chúng ta trong sứ vụ trần thế của Ngài. Sau khi mạc khải cho chúng ta mầu nhiệm của Người Con và của anh chị em, với lời cầu nguyện này Chúa làm cho chúng ta tham dự thâm sâu vào tình phụ tử của Thiên Chúa và chỉ cho chúng ta cách thức để bước vào cuộc đối thoại cầu nguyện và trực tiếp với Cha, qua lòng tin tưởng của tình con thảo. Những gì chúng ta xin trong “Kinh Lạy Cha”, trong Người Con Duy Nhất tất cả đã được thực hiện và trao ban cho chúng ta: Danh Cha cả sáng, Nước Cha trị đến, lương thực hàng ngày, xin tha thứ và cứu khỏi sự dữ. Khi chúng ta cầu xin, chúng ta mở đôi tay đón nhận. Lời kinh mà Chúa dạy chúng ta là tổng hợp mọi lời cầu nguyện, và chúng ta luôn hướng đến Chúa Cha trong sự hiệp thông với anh chị em. Đôi khi trong cầu nguyện có sự lơ đãng nhưng thường chúng ta cảm thấy muốn dừng lại ở lời đầu tiên: "Cha" và cảm nhận được tình phụ tử đó trong tâm hồn.
Kiên nhẫn trong cầu nguyện
Rồi Chúa Giêsu kể dụ ngôn về người bạn quấy rầy. Chúng ta phải kiên trì khi cầu nguyện. Tôi nghĩ đến các em nhỏ ở độ tuổi lên ba, lứa tuổi mà các em bắt đầu hỏi những điều mà chính các em chưa hiểu. Ở quê hương tôi người ta gọi là “tuổi của tại sao”, tôi tin rằng ở đây cũng như vậy. Các em bắt đầu nhìn người cha và hỏi: “Ba ơi, tại sao?, ba ơi, tại sao?”. Các em xin giải thích. Nhưng chúng ta hãy cẩn thận: khi người cha bắt đầu giải thích thì em bé lại hỏi một câu hỏi khác, không lắng nghe người cha giải thích. Chuyện gì xảy ra? Xảy ra là các em không cảm thấy an toàn về những điều chúng bắt đầu hiểu nửa chừng. Và các em chỉ muốn nhìn chăm chú vào người cha và đó là lý do các em luôn hỏi: “Tại sao, tại sao, tại sao?”. Trong Kinh Lạy Cha, nếu chúng ta dừng lại ở lời đầu tiên, chúng ta sẽ làm giống như khi chúng ta còn nhỏ, thu hút ánh mắt của người cha trên chúng ta và nói: “Cha ơi, cha ơi” và rồi chúng ta cũng hỏi: “Tại sao?” và Cha sẽ nhìn chúng ta.
Chúng ta cùng cầu xin Đức Maria, người phụ nữ cầu nguyện, giúp chúng ta cầu nguyện với Chúa Cha trong sự hiệp nhất với Chúa Giêsu để sống Tin Mừng, dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.
Nguồn: vaticannews.va/vi
Đức Phanxicô, Huấn dụ Chúa nhật 17 Thường niên năm C (24/7/2016) - Bí quyết đi vào tương quan thân mật với Chúa Cha
Anh chị em thân mến,
Tin Mừng hôm nay (Lc 11,1-13) mở đầu với cảnh tượng Chúa Giêsu cầu nguyện một mình, ở một nơi riêng; khi Ngài cầu nguyện xong, các môn đệ hỏi: “Lạy Chúa, xin dạy chúng con cầu nguyện) (v.1); và Chúa đáp: “Khi các con cầu nguyện, hãy nói: “Lạy Cha..” (v.2). Lời này là “bí quyết” kinh nguyện của Chúa Giêsu, là chìa khóa mà chính Ngài ban cho chúng ta để chúng ta cũng có thể đi vào tương quan đối thoại thân mật với Chúa Cha, Đấng đã đồng hành và nâng đỡ trọn cuộc sống của Ngài.
Chúa Giêsu liên kết lời thưa “Lạy Cha” với hai lời cầu xin: “Xin cho danh Cha được cả sáng, nước Cha trị đến” (v.2). Kinh nguyện của Chúa Giêsu, và vì thế cũng là kinh nguyện của Kitô giáo, trước tiên là dành chỗ cho Thiên Chúa, để cho Chúa biểu lộ sự thánh thiện của Ngài nơi chúng ta và làm cho Nước Chúa trị đến, bắt đầu từ khả thể thực hiện chủ quyền thương yêu của Chúa trong đời sống chúng ta”.
Các lời cầu xin khác bổ túc lời nguyện mà Chúa Giêsu dạy chúng ta, Kinh Lạy Cha. 3 lời cầu xin biểu lộ những nhu cầu cơ bản của chúng ta: bánh, ơn tha thứ và sự trợ giúp trong cơn cám dỗ (Xc vv.3-4). Ta không thể sống mà không có bánh, không thể sống nếu không được tha thứ, và không thể sống nếu không có ơn phù trợ của Chúa trong những cơn cám dỗ. Bánh mà Chúa Giêsu dạy chúng ta xin là điều cần thiết, chứ không phải điều thừa thãi; đó là bánh của những người lữ hành, người công chính, một thứ bánh người ta không tích trữ và không được phí phạm, không làm cho bước tiến của chúng ta trở nên nặng nề. Ơn tha thứ, trước tiên là điều chính chúng ta nhận được từ Thiên Chúa: chỉ khi nào ý thức mình là người tội lỗi được tha thứ nhờ lòng từ bi vô biên của Thiên Chúa, chúng ta mới có thể thực thi những cử chỉ cụ thể hòa giải với anh em. Nếu một người không cảm thấy mình là người tội lỗi được tha thứ, thì không bao giờ có thể thực hiện một cử chỉ tha thứ hoặc hòa giải. Chúng ta bắt đầu từ con tim nơi chúng ta cảm thấy mình là người tội lỗi được thứ tha. Lời cầu xin cuối cùng, ”xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ”, biểu lộ ý thức về thân phận của chúng ta, luôn luôn gặp phải những cạm bẫy của sự ác và hư hỏng. Tất cả chúng ta đều biết thế nào là một sự cám dỗ!
Giáo huấn của Chúa Giêsu về việc cầu nguyện tiếp tục với 2 dụ ngôn, qua đó Chúa lấy ví dụ thái độ của một người bạn này đối với người bạn khác và thái độ của một người cha đối với con mình (Xc vv.5-12). Cả hai dụ ngôn muốn dạy chúng ta hãy hoàn toàn tín thác nơi Thiên Chúa là Cha. Chúa biết rõ hơn chúng ta về những gì chúng ta đang cần, nhưng Chúa muốn chúng ta trình bày với Ngài một cách táo bạo và khẩn khoản về những nhu cầu ấy, vì đó là cách thức chúng ta tham gia vào hoạt động cứu độ. Kinh nguyện là dụng cụ làm việc đầu tiên và chính yếu trong tay chúng ta! Nài nỉ với Thiên Chúa không phải để thuyết phục Ngài, nhưng để củng cố niềm tin và sự kiên nhẫn của chúng ta, nghĩa là khả năng cùng Thiên Chúa chiến đấu cho những điều thực sự là quan trọng và cần thiết. Trong kinh nguyện chúng ta có hai: Thiên Chúa và tôi cùng chiến đấu cho những điều quan trọng.
Trong số những điều ấy, có một điều quan trọng mà Chúa Giêsu nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay, mà hầu như chúng ta không bao giờ xin, đó là Thánh Linh; ”xin ban cho con Thánh Thần!”. Và Chúa Giêsu nói rõ điều đó: ”Nếu các con là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình những điều tốt đẹp, thì Cha các con ở trên trời lại chẳng ban Thánh Thần cho những kẻ xin Ngài sao!” (v. 13). Chúa Thánh Linh! Chúng ta phải cầu xin Chúa Thánh Linh đến trong chúng ta. Nhưng Thánh Linh có ích gì? Thưa Ngài giúp chúng ta sống tốt lành, sống khôn ngoan và yêu thương, thi hành thánh ý Chúa. Trong tuần này, kinh nguyện thật là đẹp dường nào khi mỗi người chúng ta cầu xin Chúa Cha: ”Lạy Cha xin ban cho con Thánh Thần Chúa!”. Mẹ Maria chứng tỏ điều đó qua cuộc sống của Mẹ, hoàn toàn được Thánh Linh của Chúa linh hoạt. Xin Mẹ giúp chúng ta cầu xin Chúa Cha, hiệp với Chúa Giêsu, để sống không phải theo thói thế gian, nhưng theo Tin Mừng, được Thánh Linh hướng dẫn.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Đức Bênêđictô XVI, Huấn dụ Chúa nhật 17 Thường niên năm C (25/7/2010) - Cố gắng trở nên con cái Chúa mỗi ngày
Anh chị em thân mến,
Bài Tin mừng Chúa nhật hôm nay trưng bày cho chúng ta thấy Chúa Giêsu đang hồi tâm cầu nguyện, hơi xa cách các môn đệ. Khi Người đã cầu nguyện xong, một môn đệ liền đến thưa: “Lạy Chúa, xin dạy chúng con cầu nguyện” (Lc 11,1). Chúa Giêsu không đặt vấn nạn, cũng không phát biểu những công thức cao siêu huyền bí, nhưng Người đã nói cách đơn sơ: “Cha ơi …” và tiếp đó Người dạy kinh Lạy Cha (xc. Lc 11,2-4), kể lại từ lời nguyện mà Người hướng lên Thiên Chúa là thân phụ Người. Thánh Luca đã để lại cho chúng ta bản kinh Lạy Cha ngắn hơn bản kinh theo thánh Matthêu được du nhập vào truyền thống. Chúng ta gặp thấy những lời đầu tiên của Kinh Thánh mà chúng ta đã học từ hồi niên thiếu. Những lời đó đã in sâu vào ký ức của chúng ta, đã nhào nặn lên cuộc đời chúng ta, tháp tùng chúng ta cho đến hơi thở cuối cùng. Những lời này mặc khải cho chúng ta biết rằng “chúng ta chưa phải là con cái Chúa cách hoàn hảo, nhưng chúng ta cần phải luôn cố gắng trở nên con cái Chúa, nhờ sự thông hiệp mỗi ngày một sâu xa hơn với Chúa Giêsu. Trở nên con cái Chúa đồng nghĩa với đi theo Chúa Kitô” (Bênêđictô XVI, Đức Giêsu Nazareth, Milano 207, trang 168).
Kinh nguyện này cũng thu nhận và bộc lộ những nhu cầu vật chất và tinh thần của con người: “Xin ban cho chúng con mỗi ngày bánh thường nhật, xin tha cho chúng con những lỗi phạm” (Lc 11,3-4). Chính vì những nhu cầu và những khó khăn hằng ngày mà Chúa Giêsu đã khuyên nhủ chúng ta: “Thầy bảo các con: hãy xin và sẽ được ban cho, hãy tìm thì sẽ thấy, hãy gõ cửa thì sẽ được mở. Bởi vì ai xin thì nhận được, và ai tìm thì sẽ thấy và ai gõ thì sẽ được mở” (Lc 11,9-10). Đây không phải là chuyện xin xỏ để thỏa mãn những ước muốn riêng tư, nhưng là để làm sống động tình thân với Thiên Chúa, Đấng mà theo lời Tin mừng, sẽ ban Thánh Linh cho những ai van nài!” (Lc 11,13). Điều này đã được cảm nghiệm nơi các “sư phụ trên sa mạc” và những nhà chiêm niệm thuộc mọi thời, những kẻ mà nhờ sự cầu nguyện, đã trở thành bạn hữu của Chúa, giống như cụ Abraham, kẻ đã van nài Thiên Chúa hãy ngưng trừng phạt Sođôma nhờ số ít những người công chính (xc St 18,23-32). Thánh Têrêxa đã mời gọi các chị em của mình như thế này: “Chúng ta cần phải van xin Chúa giải thoát chúng ta mãi mãi khỏi hết mọi hiểm nguy và xin cất đi mọi sự dữ. Và cho dù lòng ước ao của chúng ta còn bất toàn đi nữa, chúng ta cũng hãy kiên trì nhắc đi nhắc lại lời van xin đó. Đừng lo sẽ xin xỏ quá đáng, xét vì chúng ta đang ngỏ lời với Đấng Toàn năng mà? (Camino 60). Mỗi khi chúng ta đọc kinh Lạy Cha, thì lời cầu của chúng ta đan quyện với lời cầu của Giáo hội, bởi vì ai cầu nguyện thì không bao giờ đơn độc. “Mỗi tín hữu cần phải truy tầm và trong chân lý và trong kho tàng dồi dào của kinh nguyện Kitô giáo do Giáo hội giảng dạy, họ có thể tìm gặp con đường riêng biệt, cách thức độc đáo để cầu nguyện … vì thế họ hãy để cho Thánh Linh hướng dìu dắt, và nhờ đức Kitô sẽ dẫn đến Chúa Cha (Bộ Giáo lý đức tin, Về vài khía cạnh của việc suy niệm Kitô giáo, 1989, số 29).
Hôm nay là lễ thánh Giacôbê “Cả” (hoặc “Tiền”), kẻ đã từ bỏ thân phụ và nghề đánh cá để đi theo Chúa Giêsu, và là Người tông đồ đầu tiên hãy hiến mạng vì Chúa. Tôi nghĩ đến các khác hành hương đông đảo đang tuốn về đền thánh Giacôbê ở Compostela. Xin Mẹ Maria giúp chúng ta khám phá vẻ đẹp và nét sâu sắc của kinh nguyện Kitô giáo.
Nguồn: archivioradiovaticana.va
Nguồn tin: hdgmvietnam.org
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn