Họa hay phúc của năm mới hoàn toàn tùy thuộc vào sự lựa chọn của chúng ta trong tương quan với Chúa chứ không phải ở lá số tử vi hay phong thủy mơ hồ.
Một năm nữa đã trôi qua, gác lại sau lưng biết bao kỷ niệm. Trọn vẹn năm đầu tiên của đời Linh mục, xin tạ ơn Chúa với biết bao hồng ân Chúa đã thương ban cho con, cùng tri ân đời ơn người đã nâng đỡ và chia sẻ cuộc sống này với tôi trong tình thương mến.
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương”.
Bên cạnh những tâm tình cảm mến đó, ngày đầu tiên của năm dương lịch cũng mang đến cho không chỉ riêng tôi mà cả cha xứ một nỗi buồn chất chứa nhiều ưu tư… Ngày đầu năm, cũng là lễ trọng Mẹ Thiên Chúa mà ít giáo dân đi lễ quá! Chắc chỉ khoảng 150 người trên hơn 2 ngàn giáo dân trong giáo xứ. Chúng ta cứ phê bình người đời lo hưởng thụ ăn chơi không chú trọng niềm tin và đạo đức, mà thực tế chính những người Công giáo chúng ta giờ cũng bị lôi cuốn vào lối sống đó.
Chúng ta có thật nhiều lý do để đến với Chúa trong ngày đầu năm: vừa là lễ trọng; vừa là thời điểm “vạn sự khởi đầu nan” để xin ơn Chúa cho chúng ta một năm mới vững bước trên đường lữ hành trần gian; đồng thời cũng là dịp để mình tổng kết, nhìn lại một năm đã qua trong tương quan của ta với Chúa với mọi người với cuộc sống thế nào mà dâng lời tạ ơn, tiếp tục phát huy hay cần phải tạ lỗi và điều chỉnh… Tiếc là nhiều người Công giáo chúng ta không quan trọng điều đó cho bằng những kế hoạch du lịch hay tiệc tùng..
Bài Phúc Âm đầu năm vẫn còn tiếp nối tâm tình của Mùa Giáng Sinh với câu chuyện mục đồng viếng Chúa Hài Nhi. Họ vui tươi hớn hở đến thờ lạy Chúa – một tâm tình mà ngày đầu năm chúng ta rất cần và nên làm với Chúa. Họ bàn tán xôn xao vì những việc lạ lùng, vì hồng ân cứu độ Thiên Chúa dành cho dân Người – một bầu khí cộng đoàn huynh đệ mà trong cuộc sống chúng ta không thể thiếu để sẻ chia với nhau cuộc sống hằng ngày.
Ngày đầu năm Giáo hội cho chúng ta chiêm ngắm hình ảnh Mẹ Maria trong thinh lặng suy tư về mọi biến cố Chúa gửi đến, giúp chúng ta biết sống trầm lắng hơn, biết dành nhiều thời gian thinh lặng nội tâm để có thể lắng nghe tiếng Chúa, phản tỉnh bản thân, thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống.
Con người ngày nay rất sợ thinh lặng. Tôi có cảm tưởng xã hội mình bây giờ dùng từ cuồng loạn mới đúng nghĩa: đám tiệc quá nhiều, từ đám cưới đến đám ma, từ sinh nhật đến giỗ chạp, từ xây nhà mua xe đến..xả xui thua độ thua lỗ. Bữa tiệc là cơ hội của sự tương giao nhưng vào đó chẳng ai nói ai nghe, chủ yếu là hát hò hét, nhảy nhâng nháo…chán rồi nghỉ, chưa kể phát sinh biết bao tiêu cực khác.
Một xã hội cuồng loạn với những tiệc ma túy tập thể, với những cái tát không thương tiếc của cả những người được gọi là “mẹ hiền” trong ngành giáo dục, với những nhát dao chí mạng dành cho nhau chỉ qua cái liếc mắt bị cho là “nhìn đểu”, hay những va quẹt giao thông, và tệ hơn nữa của cả những người vừa ôm ấp nhau trên giường ngủ.
Bài học của sự thinh lặng nội tâm thật rất cần thiết cho cuộc sống bây giờ. Người Công giáo chúng ta có những lợi thế để giúp mình luyện đức tính này. Thánh lễ là cơ hội tuyệt vời nhất để ta đi vào chiều sâu nội tâm, các giờ kinh nguyện cũng giúp ta thoát khỏi những ồn ào cuộc sống…
Ngày đầu năm ai cũng mong muốn cuộc sống được an lành, hạnh phúc. Thế nhưng cái cần làm để được những điều đó thì chúng ta lại khước từ. Một tiếng với Chúa không thể, nhưng đi chơi hay ăn nhậu cả ngày vẫn có thời gian. Họa hay phúc của năm mới hoàn toàn tùy thuộc vào sự lựa chọn của chúng ta trong tương quan với Chúa chứ không phải ở lá số tử vi hay phong thủy mơ hồ.
Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh
Nguồn tin: gplongxuyen.org
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn