Lời Chúa: Mc 16, 14-20
Trước khi lên trời, Ðức Giêsu nói với mười một tông đồ rằng: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án. Ðây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ”.
Nói xong, Chúa Giêsu được rước lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa. Còn các Tông đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với các ông, và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng.
Suy niệm:
“Thứ hai thì ngắm Ðức Chúa Giêsu lên trời,
ta hãy xin cho được ái mộ những sự trên trời”.
Ái mộ những sự trên trời là một ơn ta phải xin,
vì dưới đất có nhiều điều làm ta ái mộ:
một người, một vật hay một việc nào đó.
Ái mộ quá có thể dẫn đến tôn thờ và làm nô lệ.
Trái đất có vẻ đẹp riêng của nó,
vẻ đẹp làm dịu lòng ta trong hành trình cuộc đời.
Tiếc thay nhiều lúc vẻ đẹp ấy giữ chân ta lại,
không cho ta bước nhanh tới đích.
Lắm khi vẻ đẹp ấy kéo ghì ta xuống,
không cho ta ngước lên cao.
Có vẻ trời ở xa, xa như huyền thoại.
Có vẻ chỉ trái đất là có thật, gần gũi.
Ta bị hút vào trái đất, đắm đuối mê say,
quên mình chỉ là người tạm trú trên mặt đất.
Chúa về trời, về với thế giới của Cha,
điều đó nhắc ta nhớ đời là một cuộc hành trình
mà đích nằm ở phía bên kia.
Trời là đích xa nhưng chi phối những chọn lựa gần.
Cần chọn hướng đi, chọn phương tiện sao cho đạt đích.
Không có trời thì chẳng biết đi đâu!
Con người cần có một trung tâm nằm ngoài mình,
thu hút mình, nâng mình lên,
kéo mình ra khỏi cái tầm thường, thực dụng.
Trời là trung tâm của đất.
Ðất cho con người sự sống.
Trời cho con người lẽ sống.
Nếu chỉ biết có đất, con người sẽ rơi vào tuyệt vọng,
vì đất chẳng thể thoả mãn con người.
Nơi lòng mỗi người đều có một mảnh trời riêng.
Mảnh trời này cứ đòi gặp bầu trời cao rộng
như gặp lại chốn cũ người xưa.
Thế giới luôn gặp nhiều bế tắc khó khăn
vì người ta đứng ở trên trái đất mà giải quyết.
Cần nhìn trái đất từ trời,
để thấy những giải pháp tận căn, bao quát, hiệu quả.
“Sao các ông cứ đứng nhìn trời?” (Cv 1,11)0
Kitô hữu không chỉ khoanh tay ngước nhìn trời,
vì sứ mạng rao giảng Tin Mừng đang chờ đợi họ,
vì trái đất còn bề bộn bao việc phải làm.
Sống tận tình cho trái đất mà vẫn ngước lên trời cao,
điều đó thật là một thách đố không nhỏ,
nhưng lại là cốt lõi của đời sống Kitô hữu.
Thiên đàng không phải là bầu trời trên đầu ta.
Nhưng bầu trời cao vút, bao la, thăm thẳm,
là một hình ảnh gợi mở về thiên đàng.
Bầu trời càng lúc càng bị che chắn bởi cao ốc.
Hãy tìm những giây phút để ngước mắt lên...
Ngắm bầu trời có thể giúp ta biết sống trên mặt đất.
Suy niệm 2:
Khi kiến thức khoa học về vũ trụ còn phôi thai,
người Do-thái coi “trái đất” như một cái đĩa khổng lồ,
vây quanh bởi biển đảo, chống đỡ nhờ cột, đặt trên nền vững.
Bầu trời úp trên mặt đất như một cái lồng bàn.
Nó được điểm tô bằng mặt trời, mặt trăng và những vì tinh tú.
Bầu trời có nhiều tầng; tầng dưới cùng có nhiều kho:
kho tuyết, mưa đá, mây mù, gió bão, và cả kho sấm sét nữa.
Thiên Chúa được cho là Đấng ở trên trời, ở tầng cao nhất.
Trời là trời của Chúa, còn đất thì Ngài ban cho con cái loài người.
Khi chết, vong linh phải vào âm phủ, nằm dưới lòng đất,
xa với trời, xa với đất, xa với Thiên Chúa, xa với con người.
Đức Giêsu đã chịu chết và được Thiên Chúa phục sinh.
Được phục sinh là điều kỳ diệu, chưa từng thấy.
Đấng từ thế giới Thiên Chúa bước xuống thế giới con người.
Sau khi hoàn tất công trình cứu độ, Ngài trở về với Thiên Chúa.
Lễ Thăng Thiên là lễ mừng Con Thiên Chúa thành công.
Chính Thiên Chúa Cha rước Con về, đưa Con lên,
tôn vinh Con trong thế giới thần linh vĩnh cửu.
Người Con này không những có thần tính, mà còn có nhân tính.
Ngài là Con Người đầu tiên đi vào thế giới của Thiên Chúa,
với thân xác phục sinh được hoàn toàn biến đổi.
Chúa Giêsu được rước về trời, ngự bên hữu Thiên Chúa.
Ngài là Đầu, mở cửa trời cho cả nhân loại bước vào,
từ người đầu tiên là Ađam cho đến người cuối lúc tận thế.
Lễ Thăng Thiên là lễ mừng cho phẩm giá con người.
Nhân loại biết mình đi đâu sau cuộc sống ngắn ngủi tại thế.
Thân xác con người biết mình sẽ không trở về bụi tro.
Thiên Chúa và con người không gì chia lìa được.
Khi được Cha đưa lên cùng Cha, đặt ngồi bên hữu Cha,
ngồi ngang hàng với Cha trong tư cách là Chúa vũ trụ,
Chúa Giêsu không còn hiện ra với các môn đệ như trước nữa.
Các ông mất đi một sự hiện diện thấy được, sờ chạm được.
Đây đúng là một mất mát lớn, gây đau buồn.
Nhưng không vì thế mà Ngài trở nên vắng mặt, xa cách.
Trái lại, Ngài hiện diện với họ cách gần gũi hơn xưa,
thiết thân hơn xưa, và mạnh mẽ hơn xưa.
Từ trời cao, Chúa Giêsu nghe được tiếng kêu của từng người,
đến gặp từng người và ở với từng người trong mọi lúc.
“Thầy ở với anh em mọi ngày cho đến tận thế.”
Chúa phục sinh ở với các tông đồ, xưa cũng như nay.
Ngài không chỉ ở với, mà còn cùng làm việc với họ (Mc 16,20).
Chẳng bao giờ các kitô hữu phải lao nhọc một mình.
Trong Thánh Thần, Đấng phục sinh cho các cành nho thêm trái.
Trước khi chết, Đức Giêsu nói:“Thế là đã hoàn tất!” (Ga 19,30).
Ngài đã hoàn tất việc Cha giao, đã vâng lời cho đến chết.
Nhưng chúng ta chưa nói được như Đức Giêsu,
vì sứ mạng Ngài giao, chúng ta chưa hoàn tất:
“Hãy đi khắp thế giới, rao giảng Tin Mừng cho mọi loài,
và làm Phép Rửa cho những ai có lòng tin” (Mt 16,15-16).
Như Nhóm Mười Một, chúng ta từng không tin và cứng lòng,
nhưng Chúa vẫn muốn sai chúng ta đi giúp cho người chưa tin,
không chỉ bằng lời rao giảng suông,
mà còn bằng những dấu lạ mạnh mẽ đi kèm với lời rao giảng.
Với lòng tin, và với quyền năng của Danh Chúa Giêsu,
chúng ta sẽ thấy mình có khả năng trừ quỷ, chữa bệnh,
và được bảo vệ khỏi mọi hiểm nghèo của kẻ thù.
Lễ Chúa về trời nhắc chúng ta về sức hút của đất.
Hấp dẫn của đất làm ta quên rằng trời mới là chỗ dừng chân.
Những lo âu về cơm áo gạo tiền làm ta khép lại, so đo và ích kỷ.
Những đau thương của phận người làm ta mất niềm hy vọng.
Đất thì gần, còn trời lại xa xôi.
Làm sao ta sống để người khác nhận ra trời ở ngay trong đất?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã yêu trái đất này,
và đã sống trọn phận người ở đó.
Chúa đã nếm biết
nỗi khổ đau và hạnh phúc,
sự bi đát và cao cả của phận người.
Xin dạy chúng con biết đường lên trời,
nhờ sống yêu thương đến hiến mạng cho anh em.
Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,
chúng con thấy mình được thêm sức mạnh
để xây dựng trái đất này,
và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,
xin cho những vất vả của cuộc sống ở đời
không làm chúng con quên trời cao;
và những vẻ đẹp của trần gian
không ngăn bước chân con tiến về bên Chúa.
Ước gì qua cuộc sống hàng ngày của chúng con,
mọi người thấy Nước Trời đang tỏ hiện.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.