Lời Chúa: Ga 11,1-45
Có một người bị đau nặng, tên là Ladarô, quê ở Bêtania, làng của hai chị em cô Macta và Maria. Cô Maria là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh Ladarô, người bị đau nặng, là em của cô. Hai cô cho người đến nói với Ðức Giêsu: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang đau nặng.” Nghe vậy, Ðức Giêsu bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”
Ðức Giêsu quý mến cô Macta, cùng hai người em là cô Maria và anh Ladarô. Tuy nhiên, sau khi được tin anh Ladarô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giuđê!” Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do Thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?” Ðức Giêsu trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng của thế gian này. Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình!” Người nói những lời này, sau đó Người lại bảo họ: “Ladarô, bạn của chúng ta đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khỏe lại.” Ðức Giêsu nói về cái chết của anh Ladarô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. Bấy giờ Người mới nói rõ: “Ladarô đã chết. Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.” Ông Tôma, gọi là Ðiđymô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!”
Khi đến nơi, Ðức Giêsu thấy anh Ladarô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. Bêtania cách Giêrusalem không đầy ba cây số. Nhiều người Do Thái đến chia buồn với hai cô Macta và Maria, vì em các cô mới qua đời. Vừa được tin Ðức Giêsu đến, cô Macta liền ra đón Người. Còn cô Maria thì ngồi ở nhà. Cô Macta nói với Ðức Giêsu: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. Nhưng bây giờ con biết: bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” Ðức Giêsu nói: “Em chị sẽ sống lại!” Cô Macta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” Ðức Giêsu liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” Cô Macta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Ðức Kitô, Con Thiên Chúa, Ðấng phải đến thế gian.” Nói xong, cô đi gọi em là Maria, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!” Nghe vậy, cô Maria vội đứng lên và đến với Ðức Giêsu. Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Macta đã ra đón Người.
Những người Do Thái đang ở trong nhà với cô Maria để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em. Khi đến gần Ðức Giêsu, cô Maria vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” Thấy cô khóc, và những người Do Thái đi với cô cũng khóc, Ðức Giêsu thổn thức trong lòng và xao xuyến. Người hỏi: “Các ngươi để xác anh ấy đâu?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” Ðức Giêsu liền khóc. Người Do Thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh Ladarô biết mấy!” Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?” Ðức Giêsu lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. Ðức Giêsu nói: “Ðem phiến đá này đi.” Cô Macta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” Ðức Giêsu bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” Rồi Người ta đem phiến đá đi.
Ðức Giêsu ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh Ladarô, hãy ra khỏi mồ!” Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Ðức Giêsu bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi!” Trong số những người Do Thái đến thăm cô Maria và được chứng kiến việc Ðức Giêsu làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.
Suy Niệm:
Sự sống là điều đáng quý.
Đầu năm 2020, thế giới đã đổi khác từ khi cơn dịch hoành hành.
Con vi-rút Covid-19 đe dọa sinh mạng của mọi người chẳng trừ ai.
Nó chu du như chỗ không người qua mọi quốc gia, mọi biên giới.
Vì quý mạng sống, nên người ta phải hy sinh nhiều điều.
Những thành phố trở nên vắng vẻ, mọi sinh hoạt vui chơi ngừng lại.
Nhà thờ không thánh lễ, trường học đóng cửa, người già ở nhà.
Phong tỏa và cách ly, sát trùng và đeo khẩu trang.
Để bảo vệ sự sống, dù đó chỉ là sự sống tạm bợ ở đời này của thân xác,
người ta đã phải chấp nhận hạn chế tự do cá nhân,
ngưng làm những điều mà trước đây tưởng không thể bỏ.
Bài Tin Mừng hôm nay cũng nói về sự sống và cái chết.
Cái chết của một anh thanh niên được Đức Giêsu thương mến.
Anh bị đau nặng, không rõ bệnh gì.
Hai bà chị của anh vội vã nhờ người đến báo cho Đức Giêsu,
hy vọng Ngài mau đến nhà chữa anh khỏi bệnh.
Nhưng hai hôm sau Ngài mới thu xếp để lên đường đi Bêtania.
Khi Ngài đến nơi thì anh đã được chôn bốn ngày rồi.
“Nếu Thầy ở đây thì em con đã không chết” (Ga 11,21.32),
Cả hai chị em Mácta và Maria đều nói câu đó với Đức Giêsu.
Câu nói bắt đầu bằng chữ “nếu” đầy nuối tiếc buồn thương.
Người ta vẫn hay nói như thế trước những chuyện đã lỡ.
Tại sao Thầy lại không có mặt ở đây để cứu Ladarô, bạn của Thầy?
Chắc chắn Thầy đủ khả năng chữa cho em con khỏi cơn bệnh nặng.
Bây giờ thì muộn rồi, chẳng còn làm được gì nữa.
Em con đã chết, nghìn trùng xa cách, bình vàng đã vỡ tan.
Khi Đức Giêsu nói: “Em chị sẽ sống lại !” (Ga 11,23),
Mácta chỉ nghĩ em mình sẽ sống lại vào ngày tận thế.
Dù chị tin rằng Thiên Chúa luôn nghe lời Thầy nài xin (Ga 11,22),
và tin Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa (Ga 11,27)
nhưng chị chẳng tin Thầy sẽ làm được gì trước ngôi mộ.
Ngôi mộ là nơi sự chết thống trị, chưa ai thắng được nó.
Chính vì thế khi Đức Giêsu bảo “Đem phiến đá này đi”
Chị đã vội vã ngăn lại.
Chị không tin Thầy có thể làm gì được với một thi thể đã bốc mùi.
Một xác người chết đã bốn ngày thì đâu còn gì để hy vọng.
Nhưng tại ngôi mộ này, vinh quang Thiên Chúa sẽ được bày tỏ.
Đức Giêsu sắp làm dấu lạ lớn nhất tại đây,
Để cho thấy Ngài thật là sự sống lại và là sự sống (Ga 11,25).
Ngài lớn tiếng gọi tên người chết và bảo anh đi ra khỏi mồ.
Ladarô đã vâng lệnh đi ra, dù chân tay còn bị quấn băng vải,
mặt còn phủ khăn (Ga 11,44).
Anh ấy được giúp để khỏi vướng víu và tự do đi được.
Ladarô đã được hoàn sinh và ra khỏi thế giới của âm hồn.
Đức Giêsu đã đánh thức Ladarô, và cho hai chị được gặp lại em.
Chúng ta có quyền tin Đức Giêsu đã nở một nụ cười
trên khuôn mặt chưa khô nước mắt,
đã đón lấy Ladarô trong vòng tay, người mà Ngài thương mến.
Ladarô rồi cũng có ngày sẽ chết, vì sự sống đời này chỉ là phù du.
Qua dấu lạ này, Đức Giêsu đưa chúng ta đi xa hơn.
Ngài hứa ban sự sống vĩnh cửu cho những ai tin vào Ngài,
nơi đó cái chết không còn quyền lực (Ga 11,25-26).
Vì làm cho Ladarô được sống lại mà Ngài bị kết án tử (Ga 11,45-54).
Nhưng cái chết của Ngài đem lại cho chúng ta cuộc sống vĩnh hằng,
nơi không còn buồn phiền, tang tóc, chia ly.
Chỉ mong chúng ta hôm nay tin mạnh hơn chị Mácta
khi cái chết rình rập và quật ngã bao người trên thế giới,
khi niềm hy vọng tưởng như vỡ tan, vì nấm mồ đã chôn vùi mọi sự.
Cầu nguyện
Lạy Chúa là Thiên Chúa của lòng con,
Chỉ mình Chúa biết và thấy mọi nỗi xao xuyến của con.
Chỉ mình Chúa biết rằng
mọi khắc khoải của con đều do con sợ mất Chúa,
sợ xúc phạm đến Chúa,
sợ không yêu Chúa nhiều
như con phải yêu và khao khát yêu.
Lạy Chúa là Đấng thấu biết mọi sự,
Đấng duy nhất có thể thấy tương lai,
Nếu Chúa biết chính vì vinh danh Chúa hơn,
và vì phần rỗi của con
mà con phải ở lại trong tình trạng cùng khốn này,
thì xin Chúa cứ để yên như vậy.
Con không muốn né tránh đâu.
Xin cho con sức mạnh để chiến đấu
và chiếm được phần thưởng Chúa ban
dành cho những tâm hồn mạnh mẽ. (Cha thánh Padre Piô)